Tập thơ sâu lắng tình người – Tác giả Phạm Thanh Thông

Đăng 07:58, 24 thg 9, 2016 bởi Cường Nguyễn

https://donghuongthachchau.com/2020/02/05/chum-tho-giao-lu…u-loc-ha-ha-tinh/ 

                     CÙNG BẠN ĐỌC

Tập thơ “Sâu lắng tình người” của tôi xung quanh các mối quan hệ trong cuộc sống đời thường; tình ông bà với con cháu, tình thầy trò, tình bạn … Và bao trùm lên tất cả là tấm lòng nhân ái của con người với con người, của con người với thiên nhiên …

Trong phạm vi gia đình, ông bà là trung tâm. Thời đại ngày nay có thể ông bà không sống gần bên con cháu nhưng họ được xem là chiếc mỏ neo, là điểm tựa, là Cực Bắc mà chiếc la bàn đạo đức của gia đình luôn hướng tới.

Tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình có truyền thống học hành, cha tôi làm nghề dạy học, vừa là thầy thuốc, mẹ làm ruộng. Cha mẹ sống rất nhân hậu.Ông nội tôi là Phạm Sỹ Dụng đậu chín khoa tú tài liên tiếp, từng làm ở Hàn lâm viện tại Huế được nhà vua Tự Đức ban tặng câu đối:  

    “Nhất cử khoa đăng thiên hạ hữu

    Cửu khoa liền trúng thế gian vô”

 Suốt đời tôi lo học, rồi dạy Toán, từ phổ thông đến đại học(“Một cộng một bằng hai, rồi một cộng một bằng mười”), vật lộn với cuộc sống đời thường, nuôi dạy con cháu nên người. Khi ‘bóng ngã dài về đông” tôi khao khát làm thế nào để thế hệ sau kế thừa và phát huy những truyền thống tốt đẹp của dòng họ, của gia đình, làm cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, nhân văn hơn.

 Hạnh phúc là khát vọng của nhân loại. Một số bài thơ của tôi bàn về những vấn đề liên quan đến hạnh phúc. Hạnh phúc thuộc về con người, vì vậy bản thân mỗi người mới cảm nhận được. Nó có vẽ đẹp và bí ẩn riêng. Hạnh phúc đến từ những cái nhỏ nhặt nhất, bình thường nhất.

 Niềm khát khao cháy bỏng đó đã thôi thúc tôi viết. Tôi muốn đem những ý tưởng trên vào thơ nhưng “lực bất tòng tâm”

 Tôi cũng may mắn được đi nhiều nơi. Riêng ở Matxcơva tôi dã sống và học tập trên mười năm. Những nơi tôi dã đi qua đều để lại những kỷ niệm đẹp, thể hiện qua một số bài thơ: Thiên thần, Thăm tượng đai Puskin, Rừng đá Thạch Lâm, Ăng co …

 Vài bài thơ về phương pháp dạy học Toán – Tiếng Việt ở tiểu học.

 Là một nhà giáo lâu năm, qua ngôn ngữ thơ, tôi muốn góp chút nhỏ vào việc giáo dục thế hệ trẻ theo hướng Chân – Thiện – Mỹ.

 Trong quá trình làm thơ tôi luôn nhận được sự cổ vũ, giúp đỡ của nhiều người, nhất là các nhà thơ Lê Quốc Hán, Nguyễn Ngọc Hùng vv… Tôi chân thành biết ơn.

 Là tác phẩm thơ đầu tay không thể tránh khỏi sai sót, kính mong quý độc giả góp ý. Xin chân thành cảm ơn.

Vinh 16/01/2015

Tác giả Phạm Thanh Thông 

 

TỨC CẢNH

Thú trồng cây cảnh để xem chơi

Càng ngắm càng say với sự đời

Thế đứng, thế còng xoay bóng nguyệt

Dại khôn âu cũng một kiếp người.

 2012

SÂU LẮNG TÌNH NGƯỜI

Năm chục năm rồi đứng trên bục giảng

Trái tim tôi có cả thơ và toán

Một cộng một bằng hai

rồi một cộng một bằng mười

Cuộc đời gió đổi chiều

ngược xuôi dòng điên đảo

Người tìm giàu sang, đạo mạo

lại rơi vào vô cảm, cô đơn!

Tôi thầy giáo, không giàu sang

cũng không đạo mạo, chẳng chút thấp hèn

Ngẩng cao đầu kiêu hãnh:

cho vạn đời thêm xanh

cho muôn hoa đua nở

khoe sắc màu dưới nắng trời rạng rỡ

Tôi là kẻ đưa dò, những người sang bên đó: 

đến bến bờ bình yên

đến tình yêu muôn thuở!

Tôi là kẻ cô đơn?

vạn học trò khắp bốn phương

từ Cà Mau đến Hạ Long sóng vỗ

Tình đời mênh mông, lòng người rộng mở

Vạn cảnh chim tung cánh bay xa

lồng lộng giữa đất trời!

Trái đất cứ quay, gió cứ thổi và mây cứ bay

Cái vĩnh hằng lòng người không thay đổi, 

chung thủy

Tình thầy trò mãi mãi đậm sâu, cao quý

Ôi! cuộc đời nhà giáo,

một mảng màu xanh bình lặng, giản đơn, sâu lắng tình người!

Vinh 20/11/2014

TÌM TÂM SỰ CÂN BẰNG

Bóng ngã dài về đông, suy ngẫm

Cây cho lá màu xanh nhạt, đậm

Quả ngọt, quả chua, đắng chát, cay nồng

Hoa đủ màu: ồn vui, được mất

Buồn biết bao, hoa chỉ một màu Xanh, đỏ, tím, hồng …

Cuộc sống muôn vàn:Sướng khổ 

buồn vui, được mất

Quả cũng toàn vị ngọt

Đừng trách chi đời trải qua:

mưa nắng, bão bùng, ngang trái, bất công,

đắng cay, chua chát

Trời nắng nhiều khao khát một ngáy mưa

Bão tố nhiều đến ngày lặng gió, lặng mưa

Biết nhận phải biết cho

Biết hờn ghen mới thấy yêu tha thiết

Biết trái ngang phải đấu tranh vì sự công bằng

biết hưởng thụ cũng phải biết sẽ chia

Yêu – ghet, nhận – cho, thắng – thua, được- mât

Hai mặt đối nhau luôn tìm sự cân bằng!

12/12/2014

ĐẸP LẮM QUỲNH ƠI

Đêm thu sương đẫm, reo trong gió

Thoang thoảng mùi hương thơ thăn bay

Ra vườn mới biết hoa Quỳnh nở

Chợt hiểu bao người ngây ngất say!

Trắng trong, tinh khiết quá hoa ơi

Bàn tay thô thiển sao nỡ chạm

Sợ tan đi, sợ thấm hương trời!

Sao nở trách chi hoa chóng tàn

Để rầu trong dạ cánh hoa tan?

Giao ngồi bên gốc lòng thổn thức

Thơ thẩn chôn đi giấc mộng vàng!

Trăng đắm chìm đi, gió thở dài

Chưa đến ngày mai hoa đã rơi …

Hoa tàn nhanh quá, chưa kịp ngắm

Hương đã bay đi, lơ lẳng trôi!

Vẹn toàn đâu đến với muôn loài

Đẹp lắm Quỳnh ơi, thế đủ rồi!

TRI ÂN

Rạo rực lòng ta một đêm hè

Bảy bông tuyết trắng tựa pha lê

Quỳnh ơi chia sẽ lòng ai đó

Tin cháu bảng vàng sao sướng ghê!

Đại Nghĩa Sài Thành đất nhân văn

Một miền nắng gió với quanh năm

Dừng chân ở lại vùng quê mới

Mãn nguyện nghĩa tình nặng tri ân!

7/2014

(Tặng cháu Phạm Hồ Vượng thủ khoa vào lớp 6

Trường chuyên Trần Đại Nghĩa, TP Hồ Chí Minh

Năm học 2015-2015)

THIÊN THẦN

Đi học về gặp em trong cầu thang máy

Em mặc mỏng manh, tóc xõa, vai trần, lộng lẫy

Tia mắt anh làm mình em cong lại,

nóng ran lên, đôi má đỏ bừng.

Tạo hóa cho em hơn cả thiên thần!

Tim anh đứng lại, 

ngẩn ngơ,

mê mẫn

tần ngần.

Phút chốc lên tầng bảy

Anh cùng em bước ra

Tạm biệt Ta nhi a

Ở phòng bên đối diện

Như “đôi bờ” đâu xa cách

Cảm ơn thượng Đế cho anh đến nước Nga

Để gặp Ta nhi a

Để biết thế nào là tuyệt Mỹ!

Để có những phút xao lòng

Tê buốt trái tim “thi sĩ”

Matxcova 1973

THƠ VÀ TOÁN

Tặng nhà thơ Lê Quốc Hán

Ngồi làm thơ, nợ toán

Đứng làm toán, mợ thơ

Trong thơ anh có toán

Trong tóan đầy chất thơ

Làm hoa kia ngẩn ngơ

Hoa thẹn thùng cúi mặt

Say tóan còn mê thơ!

5/12/2014

VẼ THI

Năm mới đến Ông chơi

Cháu chúc Ông sức khỏe

mãi vui tươi với đời

Rồi ông cháu vẽ thi:

Đề tài “đi chúc tết”

Tranh Ông đẹp ra phết:

Có cả rượu và hoa

Tranh Thúy An nhà ta:

Lì xì trao và nhận

“Ông thua rồi cháu ơi!”

Phong bì ông tặng cháu

Ôi! Thúy An tuyệt vời!

Viết tại nhà ông Lam, xuân Giáp Ngọ

XUÂN

Những cành cây mùa đông

tràn đầy nhựa sống

Lắng nghe dòng đời sống động

Rộn rã đón xuân sang!

Phút giao thừa:

 lất phất mưa

Thoang thoảng mùi hoa

Nồng nàn tinh yêu, ngập tràn hạn phúc

Háo hức chờ!

Mùa xuân đến:

Sân trước, vườn nhà trăm hoa đua nở

Đào, quất, mai, hồng thắm tươi rạng rỡ

Hương tỏa ngát trời

Mơn mớn chồi non, lộc biếc phủ kín cành tươi!

Hạn phuc đang nẩy nụ

Tương lai chăm chút, sáng ngời!

Trời đất ben nhau:

Ôm lấy cuộc đời

Dang tay che chở!

Nối tiếp vòng đời, luân hồi muôn thuở

Giữ tròn chữ hiếu, chữ nhân

Tổ tiên dòng họ xa gần phù hộ!

Xuân về, thỏa the mơ ước

Tất cả đang chờ phía trước

Vững bước đi lên

Đất nước bình yên

Bình minh rực rỡ!

Xuân Ất Mùi

XEM CHÁU VẼ TRANH

Cháu ngồi vẽ tranh

Cháu mở cửa cho bình minh thức dậy

Ánh sáng chan hòa lan tỏa cả không gian

Bầu trời xanh khó tô màu hơn cả

Tay cháu ngập ngừng, ánh mắt suy tư …

Trập trùng xa là núi là mây

Cháu coir gió cho mây vờn phiêu lãng

Thả những con chim bay lượn cả góc trời

Những cánh chim mang gió đi khắp nơi

Bay đan nhau dệt nên màu huyền ảo!

Rồi dòng sông thơ mộng uốn quanh quanh

Có cả hàng cây thấp thoáng màu xanh

Tất cả như hòa cùng điệu nhạc

Ôi tâm hồn man mác hóa thành thơ!

Giấc mơ tuổi thơ muôn màu muôn sắc

Cho cháu ta thỏa thích tô vẽ say sưa

Cho cuộc đời lấp lánh những ước mơ! …

11/11/2014

(Tặng cháu Thúy An yêu quý)

CHÁU GIỎI DANG

Tặng cháu Thanh Quang

Trưa thu rực rỡ giọt nắng vàng

Tiếng khóc chào đời cháu Thanh Quang

Đất trời rạo rực mừng hoa đẹp

Nối gót ông cha giữ bảng vàng

Hồng Lĩnh Bách Tùng trên đất tổ

Mừng vui khôn xiết sách thêm trang

Thông minh vốn sữ an sinh nhân kiệt

Tuấn tú anh hùng cháu giỏi giang

Phạm Thanh Thông 9/2012

NĂM CHỤC NĂM RỒI

Kỷ niệm ngày cưới

Năm chục năm rồi đến với nhau

Sóng gió cuộc đời ở phía sau

mái tóc xanh đã pha nhiều sợi bạc

Tình cảm vui buồn có khác

những ngày xưa

Nhưng tình yêu vẫn tựa thuở ban đầu

Vẫn trong sáng, ngọt ngào, qua dâu bể

Mảng sáng tối suốt một đời tô vẽ

Để tranh đời êm dệp, dịu dàng hơn!

RỪNG ĐÁ THẠCH LÂM

Rừng đá Thạch Lâm hùng vĩ, kỳ khôi

Những trụ đá nhấp nhô dưới nắng trời

Trùng điệp bạt ngàn cảnh rừng hiếm gặp

Khách lữ hành ngẩn ngơ, xao xuyến, bồi hồi!

Đá và nước thiên nhiên khéo tạc

Sừng sững reo vui,đừa với trời đất.

Hòn “Mẫu tử” mẹ dắt con dạo bước

Giữa phong trần đi mãi đến trùng khơi!

Lại có nàng “A sư ma” xinh đẹp

Đầu đội khăn, vai vắt vẻo nải gùi

Đi mãi đến chân trời, quay lại

Lưu luyến nơi đây, xao xuyến, ngậm ngùi!

Cả bạt ngàn đá rừng xám trắng

Lẫn xen vào “Nãi cổ” màu đen

Thành chiến lũy cổ xưa hoang vắng

Thật lạ lùng màu cũng đổi trắng đen!

Giữa biển đá cây xanh vẫn mọc

Những màu xanh huyền ảo, thần tiên

Sống trên đá nhọc nhằn, tất bật

Vẫn vui đời, vẫn sống bình yên!

Hùng vĩ quá, ôi Thạch Lâm rừng đá

Nghìn năm sau đá nước vẫn giao duyên!

Côn Minh, 8/2000

ĂNG CO

Ăngco Vát

Ăngco Thom

Những đền dài hùng vĩ mê say

theo hình Kim Tự Tháp

Như những đóa sen sắp nỡ giữa trời mây!

Những tảng đá hình vuông khéo tạc

Ai sắp nên tuyệt tác thần kỳ

Những phù điêu sống động mê ly

Mô tả chiến công thần Sita huyền thoại!

Những điệu múa các nàng Apsara

Tiên nữ giáng trần xinh đẹp kiêu sa

Với bộ ngực trần, tràn đầy nhựa sống

Mê mẫn lòng người, say đắm diết da!

Những hoa văn quyện vào nhau sống động

Làm đá như mềm ra

thấm đẫm cả linh hồn!

Khát vọng sống, khát vọng tình yêu:

hòa quyện

Khách qua đường lưu luyến

muốn dừng chân!

Ôi, nền văn minh Ăng co huy hoàng

Kiệt tác kiến trúc, nghệ thuật trần gian

Hàng triệu người ngưỡng mộ

Biểu tượng Campuchia tươi đẹp, vẽ vang.

Sống mãi ngàn năm, thiên cổ!

Nông pênh 6/2013

(Ghi lại chuyến đi Campuchia với anh Điểu)

XAO XUYẾN ĐẤT TRỜI

Mùa đông nước Nga

Tuyết đan nhau một màu trắng xóa

Bay và bay mù mịt cả đất trời

Chân bước đi mà lòng cứ bồi hồi

Rẽ lối thời gian, dạt về miền đất lạ

Vương vấn buồn, nỗi nhớ quê xa

Bổng đâu đây vọng lại khúc dân ca:

“Giữa Mạc Tư khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh”

Câu hò ví dặm thấm đượm tình quê

Sưởi ấm lòng ai, da diết, say mê

Vang vọng trăm năm khúc hát quê nhà

Sống mãi với núi Hồng sông La

đượm tình non nước

Thấm vào máu thịt thuở mới sinh ra

Bát nước chè xanh dịu ngọt

Nghe lời mẹ ru: à ơi à ơi!

Ngọt ngào, sâu lắng tình người

Mê hoặc trái tim nồng cháy, yêu đời

Vĩnh hằng với thời gian, 

không gian quen thuộc

Ôi, khúc hát dân ca,

vang xa ngàn dặm.

Xao xuyến đất trời,

tuyệt quá người ơi!

ĐỜI

Tôi đi giữa dòng đời hối hả

Khó nhọc tìm những mảng sáng

 lành nguyên

Có những lúc tưởng đời quật ngã

Tôi lon khom đứng dậy, bình yên!

Tôi đã sống lòng nhân từ cao cả

Nên gặp nhiều phù trợ quý nhân

Ai đưa đẩy trên đường đầy sỏi đá

Đến trời sao cùng tiếng nhạc vang ngân!

Cuộc đời tôi vương bụi phong trần

Tôi luôn chọn ước mơ cho mình nhỏ nhất

Để đạt được trong tầm tay, rất thật

Hạnh phúc sẽ đầy như nước biển dâng!

Cuộc đời có rất nhiều cám dỗ

Cám dỗ tình yêu, cám dỗ đồng tiền …

Ai dám rằng sẽ không trượt ngã?

Những vòng xoay lũ đời dăng tỏa

Thật khó vô cùng, ai biết dừng chân!

Và trên hết sống đời chân thật

Để cuộc đời cho thật với người hơn!

27/12/2014

CHẮP LẠI ƯỚC MƠ

Một em gái mối tình đầu tan vỡ

Tưởng đời mình hoàn toàn sụp đỗ

Ngồi bên gốc đa buồn rầu than thở

Đa cũng thở dài nức nở cùng em!

Cuộc đời đa còn nhàu hơn thế nữa

Ngàn vạn lần khốn khổ hơn em!

Gốc đa ta lũ chuột đào làm tổ

Gặm nhắm từng chiếc rễ, buốt tim đa!

Rắn rết đua nhau cắn xé

Sẹo đầy mình, băm nát thịt da!

Lũ kiến kia tìm nơi làm tổ

Ruồi nhặng, chim trời thi nhau

 la hết kêu ca

Cả ngày đêm không cho đa chợp mắt

Để thả mình theo gió với trăng hoa!

Bọn ăn bám mang danh tầm gữi

Mãi hút đi chút nhựa bọt bèo

Làm thân đa xơ xác tiêu điều!

Thế mà đa vững vàng đứng đó

Trên đồi tranh, giữa bầm trời lộng gió

Làm tán che đời, che cả nắng mưa!

Em gái ôm thân đa thổn thức

Có biết đâu đời cực lắm đa ơi!

Em thẩn thờ trở lại mái nhà xưa

Nơi thân quen, nơi mẹ cha che chở

Sưởi ấm lòng em những đêm buốt gió

Đi tiếp cuộc đời,

 chắp lại ước mơ xưa!

 27/12/2014

TẬP ĐI

(Tặng cháu Thanh Quang)

Sáng xuân thức dậy

Cháu chập chững buớc đi

Thấy vết sầm ngang sân

Cháu ta tần ngần

Ngồi xổm bò qua.

Rồi lại đi, lại ngã

Đường đời dài, chẳng ngại ngần chi cả

Ngã rồi lại đi, cháu cười rạng rỡ, tiến xa

Xuân đã về rộn rã tiếng chim ca!

 Xuân 2014

XỐN XANG

Matxcova mùa xuân tuyết tan

Bâng khuâng nỗi nhớ đất Kazan

Đồi thông sông nước trời lai láng

Đẹp lắm làm chi thêm xốn xang!

 Matxcova 1992

MÀU XANH CỦA ĐỜI

Ôi mùa đông nước Nga

 một màu tuyết trắng bao la

Chỉ lác đác rừng thông là còn

 màu xanh của lá

Những đêm dài

 bão tuyết lao xao ngoài cửa sổ

Làm lòng người nôn nao

 lại nhớ về đâu đó

Về em – người con gái xứ Nga,

 một khúc tình ca chan chứa

Xen lẫn vào cuộc đời anh

 một mảng màu xanh hiếm có

Đẹp lắm em ơi những buổi trưa hè lộng gió

Những câu chuyện tâm tình dào dạt niềm vui

Những chuyến đi xa Ariôn, Đimỉtổgat

Về Matxcowva quê anh và Mônhia quê em

Vùng đất ấy anh và em đã đi qua

Đã sống những ngày dài tuyệt đẹp

Ôi đất nước Nga bao la

 có nhớ chăng nơi đó

Có dấu chân anh và em,

 dấu vết của một tình yêu bất diệt

Cám ơn em mang đến cho anh màu xanh,

 màu xanh của đời, màu xanh của hoa, của lá.

Đã cho anh hơi ấm trong những ngày đêm dài

 lạnh giá trên đất Nga,

 nơi một màu tuyết trắng bao la…

Ta đã thả mình theo gió với trăng hoa

Đã đắm chìm đi trong ảo mộng,

 giật mình tỉnh giấc: ta với ta!

 Matxcova 11/1972

VĂN MẪU CÓ RỒI

Thơ vui

Một năm có bốn mùa,

em thích nhất mùa đông.

Trong nhà có nhiều người,

cháu yêu nhất là ông.

Nhà mẹ nuôi nhiêu thứ,

khoái nhất là cô Bò.

Con mở bài như thế

Thế mà mẹ cứ lo!

Mẹ bảo văn khó nhất

là khi mới vào bài.

Đến khi vào thân bài:

Bò to bằng cái xô

Như thế thì nhỏ quá.

Phải bằng cái thùng phi

Như thế thì tròn quá?

Con vò đầu, bứt tai

Văn mẫu đã có rồi

Cứ thế ráp vô thôi

Thế mà vẫn còn khó

Hay là ta làm thơ?

TOÁN ÔNG LẠ QUÁ

“An có chín quả cam

An hơn Bình ba quả

Hỏi Bình có bao nhiêu?”

Cháu nói ngay mười hai

Làm sai rồi cháu ơi!

Cháu bảo cô dạy thế:

“Cứ nhiều hơn là cộng

Cứ ít hơn là trừ”(**)

Ông sai rồi ông ơi!

Rồi cháu ông làm lại

Đúng là cháu sai rồi

Toán của ông lạ quá!

(*) Toán lớp 1:2

(**) Bài toán thường gặp: “Bình có chín quả cam. An nhiều hơn Bình ba quả. Hỏi An có mấy quả cam?” Vì vậy cô dạy theo kiểu tư duy một chiều, máy móc như trên.

TÌNH YÊU

Tình yêu

lẽ sống ở đời

Yêu mình

yêu cả những người bên ta

Tâm hồn

tươi trẻ, mặn mà

Vượt lên

bao nỗi phong ba thác gềnh!

30/10/2016

TUỔI THƠ CỦA CON

Con mới lên ba cha đã ra toán khó

“Hai quả trứng ăn hai còn mấy quả”

Con trả lời ngay: “hai lòng đỏ vẫn còn”

Một buổi đi học về cha hỏi:

 “Được mấy phiếu bé ngoan con?”

Con bảo:

“Nỏ cần, phiếu bé ngoan không ăn được”

Cuộc sống thực muôn màu muôn sắc

Đường thẳng đâu chỉ đường ngắn nhất

Hai cho hai đâu còn lại bằng không

Không thời gian đâu chỉ có vô cùng

Phải sống thực những gì đang có

Những kỷ niệm tuổi thơ còn đó

Nó hồn nhiên trong sáng đến ngọt ngào

Như tấm giấy thông hành nho nhỏ

Bước vào đời rộng mở thanh cao.

 08/04/2012

VƯỜN BÀ

Tặng Ngọc Trâm và các cháu

Vườn bà có nhiều cây bóng mát

Có cả con gà cục ta cục tác

Quả trứng bà dành có cả nắng mưa.

Quả na vườn bà cũng ngọt hơn nơi khác

Những cây cảnh mê hồn man mác hồn thơ!

Những cây dừa và những luống rau xanh

Bàn tay bà dính đất và mồ hôi mặn chát

Cây cau, cây trầu như lời vọng ngàn xưa …

Có ổi , khế, na và nhiều quả khác

Cho cháu thỏa thê ngắt hái, nô đùa!

Con Mic ki luôn vẫy đuôi mừng rỡ

Sẽ chia cùng chúng cháu những niềm vui …

Giữa phố xá nhà bà như một bài thơ

Bài thơ quê hương xứ sở

Bài thơ nặng tình câu hò ví dặm à ơi …

Rồi mai đây chúng cháu vào thành phố*

Sẽ xa nơi này, vấn vương nỗi nhớ

Những đợt gió Lào cũng hóa yêu thương!

Quả đất cứ quay nhưng “thời gian chậm lại”

Để ông bà sống lâu thêm mãi**

Để những trưa hè rộn rã tiếng ve kêu!

Ngồi nghe bà kể chuyện ngày xửa ngày xưa

Chơi bài với bà cũng cay cú được thua

Tình yêu bà mênh mông như biển cả!

Ôi mãnh đất vườn bà, một thời gắn bó

Cúi hôn người, cảm tạ lắm người ơi!

 Vinh 22/10/2014

—————————————–

(*) Thành phố Hồ Chí Minh

(**) Lời Ngọc Trâm tâm sự với bà

CHI SẼ “VỚI CON”

Kính tặng nhà thơ Thạch Quý(*)

Tôi thuộc “với con” từ lâu

Bài thơ bao người trăn trở